Chơi trần cái lỗ bím thâm bà mẹ kế hoang dâm vú bự

Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Em nói nhanh đi, đừng chọc điên anh ” Thư cúi đầu, tóc rũ xuống che khuôn mặt đẫm lệ, thú nhận một phần sự thật: “Nam có lần khám thai cho em, anh ta… sờ soạng em, em sợ quá không dám nói, anh ta quay clip uy hiếp em, em không muốn anh biết.”
Hoàng đỏ mắt, đứng bật dậy, đấm mạnh vào tường, tiếng “rầm” vang lên như xé tan không gian, ” Thật sự chỉ là chạm thôi sao, chỉ vậy mà em giấu anh, em sợ gì chứ, em đùa anh hả” Thư quỳ xuống sàn, ôm chân anh, “Anh, em sợ mất anh, sợ anh không tin em, em không muốn gia đình mình tan nát.” Hoàng thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng run: ” Em nghĩ anh là con nít sao, em còn chưa nói hết ra sao”? Gió lạnh thổi qua, làm bóng cây lay động như ma quái, tiếng lá khô xào xạc vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như nhịp đếm ngược đến một cuộc đối chất không thể tránh khỏi. Bé Ngọc ngủ yên trong phòng, tiếng thở nhẹ của con như một điểm sáng hiếm hoi giữa không khí nặng nề bao trùm.